(truyện vừa viết xong dành cho báo tết, đưa vào trang nhà để các bạn tham khảo)
Truyện ngắn của Dương Hướng
Phố tôi có một nhân vật “dân trơn” chẳng quan chức gì nhưng rất tài quan hệ “nối vòng tay lớn” với các đại gia, sếp to sếp nhỏ trong các cơ quan ban ngành từ hàng huyện đến tỉnh. Thậm chí có cả các sếp trung ương. Ấy là nghe miệng hắn nói thế. Bởi nơi đây toàn dân tứ xứ , vài ba năm nay mới đổ về mua đất dự án xây dựng lên khu đô thị sầm uất với những dãy biệt thự cao cấp, những dãy nhà liền kề cao tầng lộng lẫy. Người kinh doanh làm khách sạn nhà hàng ăn uống đặc sản tôm cua, tù hài, rắn biển, đến thú rừng kỳ đà, tê tê, cầy hương, kẻ mải mê làm dịch vụ mát sa, mở siêu thị mi ni gia đình nên chả ai biết rõ nguồn gốc hắn từ đâu. Ngược lại hắn lại biết tường tận tất tật những công dân nơi này. Những đối tượng có “máu mặt” hắn nắm rất chắc và biết rõ từng chân tơ kẽ tóc cả những chuyện thâm cung bí sử trong gia đình người ta. Có người bảo hắn là con ma só, biết cả từ chuyện trên giường tới chuyện ông bà ông vải tổ tiên người ta.
Thiên hạ vừa thích hắn lại vừa sợ. Nhiều kẻ thích hắn vì hắn là cái kho tổng hợp mọi tin tức quan trọng từ chính thống đến vỉa hè- Từ lề trái đến lề phải. Những kẻ có tật thì lại sợ hắn đọc vị chân tướng mình. Nhỡ có ngày hắn đưa vào tròng thì bỏ bố. Với tôi hắn chả ngại gì mà không bộc bạch. Hắn nhăn nhở bảo: Cái nghề viết lách của ông với cái nghề “nối vòng tay lớn”của tôi xét về phương diện nào đó cũng giống nhau. Tôi nhăn mặt. Thôi nào, ông đừng tự ái. Hắn lý sự: Không đúng sao? Nghề viết của ông phải dày công suy nghĩ viết hay thì được ăn nhuận bút cao, viết dở thiên hạ chửi cho thối mũi. Nghề của tôi cũng thế, phải dày công tính toán xếp đặt bài binh bố trận, mưu sâu kế cao, thắng lợi thì ăn hoa hồng thù lao nhiều. Hai cái nghề của chúng mình cứ vào dịp cuối năm tết đến càng có nhiều mầu. Nhìn thí biết, báo tết, tờ nào cũng dầy cộp, bìa đẹp, bài vở nhiều, quảng cáo lắm các ông hưởng nhuận bút cao. Nghề của tôi cũng thế, cứ cuối năm, tết đến là quay như chong chóng. Ông thấy đấy, chỉ có dân Việt mình là coi trọng cái tết, Từ quan đến dân ai cũng bận rộn. Ngày thường có nhom nhem tý cũng cho qua. Tết phải thật hoành tráng. Và tết đến là cơ hội tốt nhất để giải quyết mọi chuyện còn vướng mắc. Tết đến dễ “bắt tay hữu hảo”. Ngày thường có giận dỗi hục hặc nhau nhưng tết xí xoá zui zẻ he he. Hắn nhại tiếng anh hai Sài Gòn cười hoác cái miệng rộng. Hắn cả quyết: Theo tôi đấy là một phong tục truyền thống tốt đẹp của dân Việt mình. Thế nên cái nghề của tôi dễ thành công nhất vào dịp tết đến. Hắn phân tích cặn kẽ rằng thì là tết đến từ thằng nghèo kiết xác đến đại gia tỷ phú, ai cũng phải lo tính cho cái tương lai sự nghiệp của mình. Tỷ dụ như thằng A chẳng hạn… chỉ nghe phong thanh sắp được cất nhắc, cơ hội duy nhất tết này phải nghĩ sao với sếp cho phải đạo. Còn thằng B, chẳng may bị “phốt” gì đó có khi phải kỷ luật, cơ hội vàng chính là ngày tết đến xuân về xin sếp nới tay. Hoặc nàng C chàng D nào đó… đang có tham vọng vươn xa lên trung ương, cơ hội duy nhất vẫn là dịp tết phải lo sao cả sếp trên sếp dưới thuận hoà vẹn cả đôi đường. Tôi nói thế có đúng không nào. Đã bảo cái đầu các nhà tổ chức thời nay là siêu cao thủ, chuyện gì cũng tung ra vào dịp tết. Kế sách rung cây động rừng. Tết đến các đối tượng được rung cứ nhảy loạn lên. Tốt xấu, được thua đều phụ thuộc vào cái tết này xem anh “tử tế” “nhảy cao” đến đâu rồi mới quyết cho nó rạch ròi chính xác. Chung quy các nhà tổ chức cũng áp dụng hình thức “đấu thầu” giống trong lĩnh vực kinh tế vậy thôi.