26 thg 12, 2010

Nguồn cơn thật bối rối

Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện rõ là tài, bái phục bái phục!!! bởi cái cảm của người trí thức rất sâu sắc- vừa kín đáo, vừa cô đơn, vừa bất lực trước thời cuộc nên tiến sỹ mới thốt được lên những lời về cái lạnh thấu xương của "ngọn gió Bấc..." từ phương Bắc đang tràn về trong những ngày này. Xin tiến sỹ đưa về trang nhà.

NGUỒN CƠN THẬT BỐI RỐI

Gió bấc (Bắc) đã tràn về. Khí lạnh cũng tràn về khắp nơi. Lạnh thấu vào tận xương tận tủy rồi. Không cưỡng lại được. Gió bấc từ phương Bắc đã thổi ngày một mạnh, bắt đầu từ 10h sáng qua mà không có gì có thể chống đỡ được. Nhớ đến bài thơ này của La - Phông ten, với bản dịch của Tân Nam tử Nguyễn Văn Vĩnh.
Ôi! gió bấc đã tràn về
Nguồn cơn thật bối rối! 
(Nguyễn Xuân Diện)
Con Ve Và Con Kiến
Lafontaine

Ve sầu kêu ve ve,
Suốt mùa hè,
Đến kỳ gió bấc thổi,
Nguồn cơn thật bối-rối.
Một miếng cũng chẳng còn,
Ruồi bọ không một con.
Vác miệng chịu khúm-núm,
Sang chị Kiến hàng-xóm.
Xin cùng chị cho vay,
Dăm ba hạt qua ngày.
- Từ nay sang tháng hạ,
Em lại xin đem trả.
Trước thu, thề Đất Trời!
Xin đủ cả vốn lời.
Tính Kiến ghét vay cậy;
Thói ấy chẳng hề chi.
- Nắng ráo chú làm gì?
Kiến hỏi Ve như vậy.
Ve rằng: ..... - Luôn đêm ngày,
Tôi hát, thiệt gì bác.
Kiến rằng: ..... - Xưa chú hát!
Nay thử múa coi đây.


Bản dịch của Nguyễn Văn Vĩnh

1 nhận xét:

Nguyễn Xuân Diện nói...

Thưa bác Dương Hướng!
Bác làm em thật bối rối!