27 thg 9, 2012

Truyện ngắn của Cao Nguyệt Nguyên

“Lạc khúc” đưa ta về thế giới bản năng hoang dại sâu thẳm của con người.  Vẫn với lối viết sở trường của tác giả vừa hiện thực vừa huyền ảo xen cài ẩn hiện luôn ám ảnh ta như mơ như thực về  đời sống thường nhật, về cõi trần tục vừa mơ hồ vừa gần gũi, gắn bó hoà quyện sương mật giữa thiên nhiên vạn vật với nỗi khát khao dục tính của con người…
                                 (Dương Hướng giới thiệu)

Lạc khúc

Truyện ngắn của Cao Nguyệt Nguyên
          Sương với mật, mật với sương…
          Túm một càng rồi nhá. Bóng nhẫy ra thế này, cái đít cong cong. Đạp gì mà ác thế. Rách cả ngón tay. Máu ri rỉ. Thu tay lại, dế bật đôi càng mỡn mờn rúc vào trong hang. Thò cái mắt thô lố.
          Tự nhiên thấy thèm món dế xào quá Bống ợ. Chồng Bống nhìn ra sân. Đừng có linh tinh, bố mà biết bố chửi cho đấy. Mày không nói, tao không nói, mẹ không nói tự nhiên biết chắc. Nhiều thế không ăn nó cũng chết đi, phí. Cứ giỏi thì ra mà bắt, tôi mách bố.
          Son hử. Bống không trả lời. Bống nhìn xuống dưới đất. Lát nữa nếu mà ông ấy lên thì nhớ đi bên cạnh, ông ấy hợp vía. Mắt rơn rớt vài giọt nước.

 
          Đầu hè, sương nhiều, cỏ non rợt dế càng mẫm. Bống đưa bố đi bắt dế ở đồng Hoành, lật ụ đất nào lên cũng rưng rức một màu nâu bóng… loạng quờ loạng quạng. Bống ngậm tăm, lão cũng ngậm tăm. Biết thế, lão tặc lưỡi. Sành chơi dế lại bắt được một con dế cái không cánh. Cứ tơ hơ, thật...
          Thể nào từ giờ đến lúc chết bố cũng bắt được một con dế cái ra trò. Mấy lần nằm mơ thấy nó cứ nhảy tưng tưng ở trên bụng, đen tuyền, giò đẹp. Tiếc thật. Như đàn bà...
          Lạnh nhỉ, mới cuối thu mà giời đã lạnh thế. Thúc vài cái cho nó âm ấm may ra mới ngủ được.... Bống nằm im. Được hai phút lăn ra, thở phè phè. Không nhìn thấy gì à. Thấy gì. Thấy một cái lỗ chứ thấy cái gì. Mẹ cái loại đàn bà hỏi vớ hỏi vẩn. Giận, Bống quay lưng lại. Cổ họng ưng ức. Người rát, nóng như cái lò.
          Bống né người hai cái đũa kẹp vào lưng, mỡ thơm thơm. Ngẩng đầu lên thấy chồng ngồi cạnh một cái mâm, trên cái mâm có cái đĩa. Bống bơi bơi, hai càng lơn lớt. Cười, béo thế. Bùi, ngòn ngọt. Này là răng, và lưỡi… chạy đi. Bống nhảy. Đến mồm rồi còn rơi. Đuổi đuổi…
          Bống trở dậy trên người vẫn nguyên chiếc áo cổ tim màu hạt điều. Đáng lẽ có thúc gì thì thúc cũng phải cởi áo người ta ra mà vần vò chứ. Cởi ra chẳng lẽ không nhìn thấy những vết tím bầm thế này à. Có mà mù thì cũng phải hỏi bị làm sao chứ. Mỗi ngày vết thâm càng nhiều cứ như bị ma vày.
          Xúc hết chỗ đất này vào hộp, toàn xương thịt bố chúng mày cả đấy. Khổ thế này nữa hử giời. Vừa sợ vừa thương, hai hàm răng Bống lập cập va vào nhau. Trong cái bọc vải trắng này là bàn tay. Lúc người ta cầm lên, Bống chẳng dám nhìn xem nó là tay trái hay tay phải. Máu còn rớt ra mép vải, đỏ thẫm một khoảng.
          Tạch...
          Nghe dế cái gáy bao giờ chưa. Ôi chao là xót nhưng mà ngọt như cỏ mật. Suốt đêm, cứ vào khoảng canh ba canh bốn thì tiếng gáy ấy cất lên, lúc đầu thưa thớt sau râm ran như gọi mời, cay nghiệt, ai oán. Không thể diễn tả được âm thanh ấy. Trai tân chìm trong một vũng nước nhầy nhụa mà thân người cứ như bị kẹp chặt giữa hai càng nâu bóng, co thắt rừng rực, gai xía vào vạc xương sườn buốt nhưng sung lắm.
          Sờ thôi, đừng lấy sức mà vồ, nát bét... này dế cái.
          Bước thấp bước cao, qua lần vải mà Bống vẫn thấy cái lạnh ngăn ngắt toả thấu vào xương thịt mình. Người chết lạnh lắm. Chẳng lẽ lại cầm một tay thì bất hiếu, mà ôm trước ngực thế này... tự nhiên một chiếc cúc áo Bống tung ra khỏi vạt khuy rơi xuống đất, mất tăm. Chiếc cúc giữa nơi khe ngực. Bống khựng lại khi cảm nhận thấy rõ từng cử động rất nhỏ của bàn tay. Chị Năm ơi, chị nâng bố hộ em với, cái cúc áo em bị tuột. Kệ, tuột cho mát. Cứ cầm đi. Trời tối thế này ma nó thèm nhìn ngực thím đấy. Tiếng thẽ thọt vào tai Bống. Vụt lên phía trước đỡ lấy cánh tay mẹ chồng. Bống khóc, cúi mặt. Ngón giữa đã lách ra khỏi mép vải, dựng lên thẳng đứng như một tháp ngà màu trắng. Mình ơi, hình như tay bố động đậy. Xem nào. Động đâu mà động, cứ nâng lấy. Cứng quèo thế này. Đừng có thần hồn nát thần tính, nếu bố mà hợp tao thì chẳng nhờ đến mày. Bống nức lên.
          Bố có thích nhắm rượu không. Có. Nhà con thích nhắm rượu với dế. Thằng ấy nhìn thế mà khốn thật. Bố nhắm với cái gì. Để xem nào… nhắm với mật. Là nước cả mà. Thì pha vào đỡ đắng. Ai lại thế. Cũng được mà.
          Cà tưng, cà tưng. Ai rắc mật, mật rơi mật rơi.
          Tháp ngà trắng dã len được vào giữa hõm ngực Bống. Lạnh như chườm đá rồi từ từ mơn man lên quả đồi, toạ lạc trên đó. Bống có dứt thế nào cũng không ra. Thêm một, hai ngón nữa mạnh dạn chộp lấy bầu ngực tròn trịa. Đầu nhũ dựng thẳng đứng, căng nhức rồi bỗng mềm nhũn ra. Nói sợ phải tội chứ ở với chồng gần một năm mà chưa lần nào được chồng sờ vú sướng như thế này. Đường còn xa lắm. Bống đẩy nhẹ bàn tay sang bên trái, giống như biết ý ngón chuyển sang bên trái. Những xoa nắn...
          Con chán chồng con lắm. Sao lại chán. Thằng Chính thật thà. Vầng. Thật như đếm. Bống nghĩ bụng, có phải thiên lôi đâu mà cứ chỉ đâu đánh đấy. Mà đánh toàn nhầm chỗ. Sau cái đêm tân hôn tự dưng Bống thấy sợ yêu chồng, thân người co cứng lại. Chẳng hỏi, cứ vật ra, nằm thẳng đơ. Trèo lên, khô khốc, ra vào rồi trèo xuống. Bống thích nằm nghiêng quay mặt ra ngoài, phần vì ghét hơi chồng phần vì khóc lén. Mấy lần vực bố ra đồng bắt dế, hơi đàn ông dính sát bên sườn. Chẳng biết ông có để ý thấy Bống bối rối không mà cứ tảng lờ, bố bố con con. Bống ngạc nhiên khi thấy mình ướt át. Giá mà với chồng được như thế này thì chẳng đau. Bống len lén nhìn bố khi ông thao thao kể chuyện dế, nói thật chán choét. Nhưng mà có cái gì đấy cứ là lạ toát ra làm cô bị hút sâu vào.
          Lỗ nông… lỗ sâu dế dế chui vào…
          Những nâu bóng với tiếng gáy râm ran quấn lấy Bống. Nằm im đấy, không thì nó chui vào cái lỗ sâu hoáy. Nâu bóng trườn qua ngực Bống xuống bụng, những khía gai khẽ cào tê trên vân bụng, nấp vào một lùm cỏ. Dế thích ăn cỏ vào buổi sáng, cỏ càng non càng thích vì sáng có hơi sương mỏng tang trên viền lá. Trong trong chứ không đục như thế này đâu, như thế này thì có mà nước hến lờ lợ. Bống giả vờ nằm im, ngón tay nắm lại kìm giữ một nỗi buồn rùng rình ươn ướt. Người ta có nhiều cách bắt dế lắm. Thường thì đợi nó chui vào lỗ rồi đổ nước cho ngập ngụa, ngạt thở quẫy đạp linh tinh rồi cũng phải chui lên nằm gọn trong tay. Hay là cứ chờ đợi bên ngoài, cách này là vớ vẩn nhất chẳng mấy ăn thua. Cũng có ông dở hơi, thò tay vào móc như thế này này. Cong người, khe khẽ gập một góc. Ngậm tiếng rên trong họng. Chẳng bắt được mà còn gẫy đầu, gẫy càng như chơi. Buồn cười nhất là hun khói, chưa kịp chui lên thì đã chết ngạt dưới lỗ từ tám hoánh nào rồi. Bống tin là chẳng cần lỗ to lắm dế cũng có thể chui vào. Đầu tròn tròn và cánh càng bóng nhẫy áp sáp nơi vỉa đất âm ẩm, gạt gạt... đất sẽ tơi ra, thấy man mát. Bống tần ngần nhìn con dế đang loay hoay trước cửa hang. Từng động tác, đôi mắt và ánh nhìn nằm gọn trong tầm quan sát của Bống. Thật tỉ mẩn, nó biết cách chăm chút cho tổ của mình.        
          Tắt bóng điện hình quả nhót. Nhìn ra, trong ngoài sũng lại một màu đen. Bên kia giường tiếng gáy đều đều cất lên. Thấy chôi chối tai, tưởng tượng ra cái lưỡi gà trong họng chồng dài hai đốt, hơi thở ra bị tắc kéo lên mũi thành từng tiếng rin rít như gió lùa vào ống chai. Nằm xuống, nhắm mắt lại. Thấy lưng mình êm ru như nằm trên thảm cỏ mật mướt sương. Dế bắt đầu chui vào đều đặn, từng vạt từng vạt buồn ru.
          Mẹ bảo đàn bà chơi dế là dâm đấy bố ợ. Con cũng thích dế. Nếu mà không dọn đi là mẹ thả gà đấy. Mà con thì rất sợ gà. Chúng nó nhìn con với cái mỏ nhọn hoắt. Mẹ hỏi sao dạo này má cứ rực lên thế. Con cười. Có chồng rồi thì cui cúi cái mặt xuống. Bọn đàn ông xóm này xì xào bảo mày càng ngày càng ngon. Thật là. Dế mà, ai chẳng thích. Mà dế cái biết gáy nữa thì còn thích hơn. Bảo mà không nghe thì có ngày chồng nó thả bè trôi sông đấy.
          Dưới cái lỗ sâu tút hút kia có cái gì? Toàn đất thôi, nhưng mà hình như cũng âm ẩm nước. Có bao giờ tự dưng cái lỗ co rút lại không nhỉ? Chịu. Hôm qua nằm mơ đấy. Bố bảo đi ven theo mép cỏ lưỡi gà sẽ đến một cái hố. Trong đấy có con dế cái. Đồng vắng ngắt, rồi Bống định chui vào. Nó hơi phồng lên, xung quanh toàn rễ cỏ gân trắng bợt. Bống cười. Hé mắt nhìn vào, dế khôn thì đào hai nhánh, một nông một sâu. Nhưng bống thích luồn vào cái đường ri rỉ nước. Nước cuốn Bống đi rất nhanh, áp người vào hai ụ đá. Bống nghẹo đầu, thét lên một tiếng. Nghe không giống tiếng thét, mà lờ lợ tiếng gáy hơi rít lên. Mê man quá. Đất co lại. Ụ đá tan ra.
          Thế đếch nào mà đi đái đêm nhiều thế. Không. Đi nghe dế cái gáy. Chắc đi bắt dế với ông già nhiều nhiễm bệnh rồi. Hôm qua bố bảo có người ngày xưa bảo bố đi bắt dế. Người chết rồi. Mắt đục ngầu ráng nước cứ nhìn chằm chằm vào tay phải. Sinh dữ tử lành, mà dạo này bệnh của bố lại phát chịu khó mà để ý đấy.
          Sáng Bống đi chợ về đến ngõ đã thấy bố chồng ngồi trước cửa. Đầu nghếch sang một bên, mắt nhìn chăm chăm ra búi duối. Ở đấy mấy cái lồng bằng nứa bị lật tung. Miệng lều bều những gì không rõ. Báu hoá gì mấy đồng lương hưu của nhà ông. Chẳng đủ tiền thuốc. Người ta muốn chuyển lên phố cho sướng thân, đằng này được phân lại còn nhường. Bố khỉ, chỉ được cái sĩ bọ. Không có con này ấy à... Thấy Bống âm thanh ngưng lại. Rõ chán. Bống nhìn bố thấy thương thương. Dế chết rồi. Dế chẳng về nữa.
          Nằm ở cỏ thế này thì thích nhỉ? Bố có thấy mùi mật không? Chờ dế...
          Dế chẳng đến đâu. Có mà. Đêm hôm qua nó còn nhảy tưng tưng trên bụng, đuôi áp sát vào người nóng rực, hai cánh cong lên. Trôi trôi trong nước. Bây giờ bố phải nhắm mắt vào thì dế mới đến. Đúng rồi đấy. Phải ngoan. Bống ơi, làm sao thế được. Được mà. Bống muốn được làm dế cái, Bống cất tiếng gáy đây. Mắt lồi ra, tóc rụng rồi, lưng thẳng và càng choãi rộng. Thôi. Bống chẳng nghĩ nhiều đâu. Đừng có giẫy. Dế đến rồi. Đâu. Đây này, đưa tay đây Bống chỉ cho.
          Trời như trùng xuống bởi mây và mùi cỏ ngọt. Những tiếng kêu bắt đầu cất lên ai oán.
Một ông giống y như bố về. Đứng ngay trên đầu giường, nhìn chăm chăm vào bàn tay phải. Nó bảo với bố thế này Bống ợ. Trước lúc chết, cứ mơ mãi về nàng. Nhưng chỉ mơ thấy cặp giò bóng loáng với tấm lưng mút chặt lấy đôi cánh, không nhìn rõ ánh mắt hay dáo dác. Cả hai chìm trong vũng nước mờ đục, nhưng ông đọng lại còn Bống bị trôi đi. Xong rồi thấy lạc giữa cái rừng B5, tiếng kêu ấy nhỏ từng giọt nhẹ như sương mà cứ xa gần cách đoạn. Bây giờ ông về đất mà tìm dế đi. Dưới đấy buồn lắm. Toàn máu me thôi, vẫn ầm ầm tiếng súng thế mà trên đầu cỏ cây mọc xanh rờn rồi. Trên đấy, rút cuộc thì cũng chẳng phải là chỗ thuộc về thế hệ của mình nữa đâu.
Mày bảo xào dế với cái gì thì ngon nhất. Với thịt người. Thụi cho một cái vỡ mồm ra bây giờ. Nói thật thì lại không nghe. Dạo này bố ốm lắm, lũ dế sắp được vào nồi. Nuốt nước bọt. Cứ để sống mà rạch bụng, nhét vào một hạt đỗ. Ông sẽ chiên ròn nhắm rượu. Từ giờ đến lúc ấy phải trồng được gốc chanh mà lấy lá chứ nhỉ. Cứ đi xin, thấy dơ mặt. Mày nghĩ xem, lúc nó nằm nguyên hình rạc chân ra giữa đĩa, bụng phình căng.
          Bống không thích nằm mãi thế này. Cho Bống lật nghiêng người một tý. Kệ biết đâu chồng lại thích. Cứ tưởng tượng Bống là con dế cái đi, càng với bụng nóng thế này. Bống nhìn xem vào làm sao. Bị dở hơi à. Lấy đâu ra cái loại đàn bà ấy. Đừng có mà tát Bống. Không gáy cho mà nghe đâu, nhảy đi đấy. Bống thích đến cánh đồng cơ. Bống chơi trò bắt dế.
          Bố mày khập khà khập khiễng thế làm sao mò được đến chỗ này hử Bống. Chắc là bố cháu đi từ lúc sáng sớm. Mà tao nói trước, lúc bố mày còn sống có hứa để lại cho tao bộ cờ tướng bằng đá thạch. Bống ậm ừ. Bố chẳng cần bộ cờ đâu, bố chỉ cần dế. Chân bước, mắt cứ liu riu, chẳng biết cái sợi dây tê tê kéo từ phía dưới hõm xương lên tận tim Bống. Đường xa hơn, đường xa hơn...
          Con không đưa bố đi bắt dế nữa. Rồi về cứ mơ linh tinh. Khổ ra. Nuôi một vài con cho vui là được rồi. Nhưng mà còn mắc nợ, không trả làm sao được. Nàng về, thập thò nơi mé cửa nhưng chẳng dám vào, nhìn có vẻ gầy và xanh xao lắm. Nàng gáy nhát ngừng rồi quay đi. Nếu mà đêm nay trở lại thì bố theo đấy Bống ợ. Chết thôi, đầu bố nóng thế này. Dưới đấy anh em đông đủ cả, mà chẳng biết còn bắn nhau không. Mình là chỉ huy, chúng nó cứ giục mãi. Cũng ngại. Chẳng lẽ mình sướng mãi ở trên này.
          Bống ơi. Có chơi trò bắt dế nữa không. Thức dậy mà đi chứ, đợi mãi ngoài đồng này sương lạnh lắm. Nếu mà thích ngáy thì cứ cất tiếng đi, bố không cấm nữa đâu. Thế là Bống đi lang thang mãi. Qua những đâu chẳng nhớ. Thấy trùm lên mình một mầu nâu thẫm, tiếng nấc hay là tiếng rên kéo dài. Bống đi tìm tiếng gáy. Phải nghe thì mới gáy được.
          Tại Bống hư phải không bố. Nhưng Bống thích làm dế cái biết gáy cơ. Cũng được mà. Không được đâu. Bây giờ nhìn thấy mặt mẹ chồng, Bống ngại lắm.  Chẳng biết có phải sợ không nhưng thỉnh thoảng lại thấy ánh mắt đay nghiến đang nhìn mình. Chồng Bống, không cho đi tìm dế lúc nửa đêm nữa. Hôm qua cột Bống dưới chân giường, người đau rưng rức. Rồi cũng đến lúc phải đi thôi, phải tìm được chứ. Bống chỉ cho mà biết nhá. Dế cái hay đi theo đường này này, có thấy không. Hình như lại đến rồi đấy Bống ợ.
          Vòng qua đường kia kìa, lấy cây mà vụt. Cái loại dế cái mà biết gáy là loại dế dâm, chẳng tốt lành gì. Tơi hết cánh rồi, vụt cho nó gẫy càng ra. Nhìn nâu bóng thấy ngứa mắt lắm. Bống thấy hai cánh tay mỏi như muốn rời ra. Thôi, đừng đuổi nữa. Đã đuổi thì phải tận cùng, xem hang hốc nó ở đâu. Chồng Bống kia mà. Không nhận ra vợ mình à. Mắt Bống vẫn một ánh nhìn như thế làm sao mà không biết. Loại hoang dâm. Dế cái hứng trọn một rạt tre khô bên vạng sườn. Chao đảo. Trúng rồi. Tiếng cười và tiếng thét. Rúc dưới những ngọn cỏ êm mà chạy, nâu bóng được che đi. Đêm nào cũng rin rít phát điên lên, loại ấy nó còn quay lại cho mà xem. Nay nhà này, mai nhà khác rồi đàn ông cả cái làng này chết dần chết mòn hết. Có lẽ phải nhổ hết cái lũ cỏ mật này đi, bọn này sống bằng mật đấy. Hơi đâu mà nhổ, mai đem bình thuốc diệt cỏ ra phun. Bực thế, nát hết cánh ra mà vẫn chạy được. Thấy cổ họng mình cứng hết lại, rồi đây còn gáy được không. Nếu trùng xuống, Bống sẽ loãng tuếch ra mất. Rơi rơi chỉ có mật đọng lại, mà ngọt quá người ta chẳng thích đâu. Dế cái gáy chẳng cần ngọt, cứ rít lên từng cơn hậm hực. Cứ thích dìm xuống sâu và ấm cơ.
          Những tiếng xa dần. Bống lịm đi. Giọt sương trước mắt. Ơ, đây là Bống đấy à. Tóc đâu, và mầu nâu thẫm. Vục đầu xuống đất. Và tìm về sâu hun hút, nới ấy có đất ẩm và ụ đá chờ dế đục cho tan ra. Bống mỉm cười cất tiếng gáy chưa bao giờ thấy mình trong, vút cao đến vậy.
          Về đến nhà thì đã gần tảng sáng, Bống vào buồng choàng lên bộ áo tang trắng toát. Vạch một bên cúc ra in những vết tay tím thẫm. Cánh tay giờ được xếp ngay ngắn trong chiếc quan tài sơn son đỏ choét. Tiếng chiêng trống bắt đầu nổi lên. Và những tiếng hức dài kèm theo ít nhiều nước mắt. Một con vật nâu bóng bất chợt nhảy vào nằm gọn gẽ trong lòng bàn tay người chết. Ván đóng lại, phủ lên một màu trắng xoá.

Họ tên: Bùi Thị Thu Hà
Đt: 0974.051.425
Địa chỉ: Công ty TNHH truyền thông Hà Thế (34b/47 ngõ 278 Thái Hà- Đống Đa Hà Nội)


Không có nhận xét nào: