19 thg 7, 2011

Dấu chân của biển


Vũ Thị Hanh đứng thứ nhất bên phải cùng các tác giả trẻ đi thực tế biên giới Việt Trung

Bi kịch lớn nhất của con người cứ khát khao kiếm tìm mãi nơi biển đời mênh mông thăm thẳm những thứ mà mình không có. Khi cuối đời tỉnh ngộ, người bố mới nhận ra những tham vọng của mình đã làm khổ vợ khổ con. Hạnh phúc ở ngay trong lòng tay, có ngay nơi bến bờ tươi xanh mà ta không nhận ra…
Trân trọng giới thiệu với bạn đọc truyện vừa, một sang tác mới nhất của tác giả trẻ Vũ Thị Hạnh, người được đề cử đi dự hội nghị viết văn trẻ toàn quốc năm 2011 vào tháng 8 tới (Dương Hướng giới thiệu)
Tay chân Hậu bị cánh tay hắn như hai gọng thép khóa lại. Mắt hắn sáng lên, hắn ngỡ ngàng trước vẻ đẹp thần khiết của cơ thể mới lớn và háo hức nhìn chằm chằm vào cặp nhũ hoa chưa căng tròn của Hậu.
                     Răng hắn ghì mạnh trên vai Hậu đau nhói. Cảm giác như đã in khắp da thịt Hậu. Hắn trở nên hung hãn, bất thường giống con thú bắt được mồi và hưởng thụ bằng cách riêng của chính hắn. Nước mắt Hậu trào ra, len lỏi chảy ướt mang tai. Trong cơn hưng phấn tột đỉnh, hắn bất chấp nước mắt, sự quẫy đạp quyết liệt của Hậu. Hậu chưa từng biết đến mùi vị xác thịt. Cũng chưa ai kịp giải thích về nó như thế nào cho Hậu nghe thì lúc này Hậu được trải nghiệm.  Hậu thấy vườn cây hoa cỏ khi nãy bây giờ biến thành một rừng gai sắc, dài nhọn xuyên thủng. Hậu bậm môi bật máu. Một nỗi đau mênh mang ăn mòn từng tế bào. Hậu buột miệng thất thanh “mẹ ơi! Cứu con với!”.
                     - Đúng rồi đấy! Mày cứ kêu to lên. Kêu to cho mẹ mày nghe thấy!     
                     Và ngay tức khắc Hậu hiểu lời cầu cứu thật vô vọng.
                     Hậu đang chết dần trong lim dim, tê dại. Cái “tôi” lớn mạnh kiểu như con chim non tập chuyền đã nghĩ là bay được ngay nhưng sự thật thì Hậu đang dúi dụi với những vết thương khi vừa chạm mặt đất. Hậu là kẻ bại trận thê thảm, sấp ngửa với đủ kiểu hành hạ cay đắng. Vẻ mặt hắn thỏa mãn đầy hoan hỉ. Hắn nằm vật ra thở dốc và mau chóng lau mồ hôi đứng lên:
                     - Dậy đi! Nằm đó ngâm tôm hả?
                     Hậu cựa người xách quần lên, những chiếc kẹo nhiều màu nằm văng ra lề cỏ. Hắn cài lại cúc áo và nhìn thấy những đồng tiền lẻ trong túi Hậu nên cúi xuống móc lấy:
- Ranh con! Dám ăn trộm tiền của tao.
                     - Không! Tiền của tôi chứ?...